dẳng hơn cô nghĩ. Mà mỗi lần cố quên đi, cô lại nghĩ đến mà bất giác thấy một sự bức bối trong cơ thể. Một sự bức bối kìm nén rất lâu bởi sự cô đơn mà dường như thời gian đã khỏa lấp mất. Sự bức bối ấy theo cô cả lên giường ngủ, trời đông miền bắc nhưng cô thấy nóng lạ thường. Đang lăn đi lăn lại trằn trọc thì cửa phòng cô mở ra một cách nhẹ nhàng, cô chỉ đóng cửa phòng chứ không khóa, nó đã trở thành thói quen. Con cô bước vào cạnh giường, trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, cô nhìn rõ khuôn miệng