lại em nữa. Đang học bài thì nghe giọng o Lài: – Cu Nậy có nhà khôn? – Dạ cháu đây – Bà này không gọi tên tôi, toàn kêu cu Nậy, Nậy tức là lớn đấy. – Nì, o Mây nói đi chợ cho cu Nậy, rứa là cu Nậy tự nấu ăn ha? – Dạ… – Rứa thì cu Nậy qua nhà o ăn đi. Con Luyến đi dân công rồi, O cũng một mình. – Dạ, cháu qua – nghe thế tôi mừng rơn, khỏe tui, khỏi lo bếp núc cơm nước. Chiều tối tôi sang nhà o thì cơm canh đã sẵn sàng. Ăn xong uống nước định đi về thi: – Cu Nậy có sợ ma không? – Dạ không. Có